Thứ Hai, 9 tháng 5, 2016

Orphan (2009): Rước quỷ vào nhà

   Lại một mùa hè như chảo lửa cần những bộ phim có tội ác trên nền tuyết trắng tạo ảo giác lạnh lẽo xoa diu tâm hồn. 


   Vợ chồng Kate và John bề ngoài có vẻ là một gia đình hạnh phúc, sống trong căn nhà gỗ rộng lớn tuyệt đẹp, có 2 đứa con ngoan ngoãn; nhưng từ sau khi sảy thai, Kate luôn bị ám ảnh, dằn vặt, gặp ác mộng hàng đêm và đang phải khổ sở chữa trị chứng nghiện rượu. Cô quyết định xin nhận nuôi một bé gái để giải tỏa tâm lý.






   Kì cục là, cô không nhận nuôi bé sơ sinh hay vài tuổi, mà thích một bé gái 9 tuổi cơ. Con bé có cái tên lạ - Esther, cách ăn mặc lạ, cách ăn nói cũng lạ. Chẳng hiểu sao lại có thể dễ dàng cho một đứa đáng ngờ từ đầu đến chân vào nhà như thế.



   Mọi việc mới đầu rất tốt đẹp (tất nhiên!). Esther được ở nhà đẹp, có phòng riêng đẹp, cha mẹ cưng chiều, em gái nhỏ đáng yêu, chỉ có thằng anh gần tuổi hơi chướng kiểu trẻ con ganh tị. John vui vẻ, Kate an lòng, cảm thấy có thể dần bắt đầu lại cuộc sống bình thường không bị ác mộng quấy rầy hàng đêm, nhưng đâu biết là sắp được tận hưởng ác mộng đời thực.




   Đặt một đứa bé vào thế giới tội ác đã khó, chính đứa bé đó tạo ra thế giới tội ác còn khó hơn. Không cần viện cớ ma nhập, quỷ điều khiển, tuổi thơ dữ dội hay vật thí nghiệm gì cả, Esther đơn thuần là thông minh và độc ác. Cái độc đáo của Esther là ngay từ đầu nó đã không thèm giả bộ ngây thơ, rồi lúc bước được chân vào nhà cũng chẳng thèm che giấu gì, chỉ giả nai một chút trong vài tình huống, còn đa phần nó sống đúng với bản chất, cứ ăn mặc khác người, cứ vẽ những bức tranh kì lạ. Vì bề ngoài nó là một con bé 9 tuổi nên có chút kì lạ cũng không ai phàn nàn gì, nhưng dần dần nó ác thẳng tay, ác lồ lộ trước mặt mọi thành viên trong gia đình. Cầm cục đá đập chết tươi con chim bồ câu trước mặt anh trai, đẩy bạn cùng lớp ngã gãy chân trước mặt em gái, đến cả chuyện kinh khủng như giết người giấu xác nó cũng làm một cách thản nhiên như thể “Tao muốn thì tao làm. Mày biết rồi đấy, NHƯNG mày làm gì được tao?”. Esther vô cùng tự tin vì nó biết cách khai thác điểm yếu, những góc tối trong lòng từng người rồi tha hồ điều khiển họ; và ở Mỹ, dù có nghi ngờ hay nắm chắc chuyện gì đi nữa cũng chẳng người lớn tử tế nào dám đụng chạm đến một đứa bé 9 tuổi. Thông qua Esther, những mâu thuẫn ngầm trong gia đình Kate-John dần dần được hé lộ một cách tự nhiên. Esther ác nhưng phải công nhận rất khéo, tỉnh và cực kì quyết đoán để đạt được mục đích.

   Ít khi thích phim kinh dị Mỹ vì hay lạm dụng sex, bạo lực và hình ảnh khiêu dâm, Orphan có cả 3 thứ đó nhưng xem không thấy khó chịu vì liên quan trực tiếp đến Esther chứ không thô thiển nhảm nhí kiểu một cặp đôi đang quằn quại quên trời quên đất thì đùng cái bị giết.

   Phim còn pha trộn hài hòa giữa hiện đại và cổ điển. Cách ăn mặc như tiểu thư quý tộc kèm ruy băng đen ở cổ tay và cổ của Esther, căn biệt thự bao quanh là rừng cây cổ thụ ngập trong tuyết trắng, khu vui chơi trẻ em làm toàn bằng sắt và gỗ nâu đậm, thói quen đàn piano, vẽ tranh của mẹ con Kate, tuyết rơi lất phất sau khung cửa sổ… tuy là phim ở thời hiện đại nhưng mọi thứ được giữ trong một bầu không khí mang hơi hướm cổ điển đẹp và có hồn. “Mùa đông” và “cổ điển” chính là hai yếu tố cực kỳ quan trọng đem lại vẻ lạnh lùng, u ám, bí hiểm, làm nên một bộ phim kinh dị tinh tế.








(Tinh tế đến mức cả cái bồn cầu cũng ngộ nè, bệ ngồi màu đen trên nền trắng, vách xám chì, gạch xám xanh, hoàn toàn ton-sur-ton với trang phục của Esther. Săm soi để ý cái bồn cầu thì khùng thiệt, nhưng thử nghĩ nếu bồn cầu màu trắng toàn bộ nhìn sẽ hơi "hiền" và chói, nếu màu đen toàn bộ nhìn sẽ kì cục, nếu màu xám thì bị chìm, còn các màu khác thì ngớ ngẩn không liên quan, vậy mới thấy phim nước ngoài chăm chút tiểu tiết đến mức nào.)



   Chất cổ điển không chỉ ở hình ảnh phim mà còn trong cách "hù" người xem như lúc nửa đêm Esther đột nhiên xuất hiện trong phòng em gái giữa ánh chớp sấm sét, lúc Esther ra tay với đứa bạn ở khu vui chơi trẻ em, đặc biệt là đoạn bà sơ đến nhà vợ chồng Kate, nhìn trang phục, kiểu xe và khung cảnh xung quanh cứ như đang xem một bộ phim cũ, cả âm thanh dồn dập mỗi khi Esther làm chuyện ác cũng đậm chất cổ điển, thích lắm.





   Phim chơi chiêu tâm lý, không cảnh nào có "một thứ gì đó" nhảy xổ vào mặt người xem mà từ từ, chậm rãi gây hồi hộp, bức xúc lẫn lạnh người đến cuối phim. Bí ẩn giấu trong những bức tranh của Esther thật sự lạ và thú vị, làm tăng độ ngầu cho Esther. Kết thúc quen thuộc nhưng thỏa mãn, đặc biệt phần credit rất có đầu tư chứ không đơn thuần là nền đen xì chạy chữ. 

   Lần đầu xem Orphan cách đây mấy năm cảm thấy rất sợ Esther vì khả năng không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, nhưng sau khi xem lần 2, lần 3 lại cảm thấy nó rất ngầu, dám thể hiện bản chất, dám trả giá vì những điều mong muốn, và nhất là thẳng tay "xử đẹp" những đứa kiếm chuyện với nó.








   Ngoài Esther ra thì thích bé út Max nữa, lúc đóng phim chỉ mới 8 tuổi mà vào vai bị khiếm thính, từ ngây thơ đáng yêu đến lo lắng, sợ hãi khi bị uy hiếp cực kì tự nhiên, lại còn dễ thương đến mức mỗi lần xuất hiện là bừng sáng cả khung hình.