Mùa hè năm 1965 trên đảo New Penzance.
Suzy 12 tuổi, bề ngoài nữ tính nhưng có cặp mắt sắc lẻm nhìn
như muốn đục một lỗ vào mặt người đối diện, luôn kè kè theo bên mình cái ống
nhòm.
Sam 12 tuổi, đeo kính cận, mặt tròn vo búng ra một tấn sữa,
ăn mặc nghiêm chỉnh đầy đủ phục trang của một hướng đạo sinh.
Hai đứa chỉ mới gặp nhau một lần nhưng thư từ qua lại thường
xuyên, tâm sự này nọ sau đó hẹn nhau bỏ trốn vào một ngày đẹp trời, trên cánh
đồng cỏ bát ngát.
Con nít bỏ trốn tất nhiên người lớn phải đi tìm. Đội ngũ tìm
kiếm gồm có chú cảnh sát đảo, gia đình Suzy và đội hướng đạo của Sam.
Lý do hai đứa bỏ trốn là lý do muôn thuở của các em trai em
gái tuổi mới lớn: ba mẹ không quan tâm, bạn bè không gần gũi. Nghe có vẻ quen
thuộc, xưa lắc và buồn ngủ nhưng phim lại rất thú vị. Sự cô đơn, không khí gia
đình lạnh lẽo được diễn tả nhẹ nhàng, hài hước mà không cần làm ra vẻ nghiêm
trọng, như nhà Suzy đẹp đẽ sơn màu đỏ tươi nhưng bên trong nhà mỗi người một
góc, tới bữa ăn bà mẹ phải bắt loa kêu vì không biết mọi người đang ở đâu trong
nhà. Hành động và tâm lý của tuổi mới lớn cũng được bằng chính sự ngây thơ đơn
giản của tuổi mới lớn, có khi tưng tửng không đầu không đuôi, như đoạn Sam nói
chuyện với thằng bạn chung trại hướng đạo:
- Sao mày không thích tao?
- Sao tao phải thích mày? Có ai thích mày đâu?
Đúng là con nít, nhiều khi không ghét nhưng vẫn làm theo số đông vì sợ bị ghét. :))
Càng xem càng thích Sam, thằng nhỏ tuy mồ côi và mới 12 tuổi
nhưng rất tự lập và nghiêm túc. Nó gây ra vài rắc rối khi ở với ba mẹ nuôi,
nhưng con người ai mà không có lúc sai cái này cái kia nói gì là con nít, vậy
mà hết người này tới người kia bỏ rơi nó, đẩy nó từ gia đình này qua gia đình
khác, rốt cuộc nó bị coi là đứa “có tiền sự”, cần điều trị bằng phương pháp sốc
điện. Ai cũng như đang tìm cách giải quyết cho xong một thứ gì đó mà không dành
cho thằng nhỏ chút xíu tình thương, tuy vậy nó vẫn không có suy nghĩ kiểu “hận
đời hận người”, rất dễ thương và biết nhường nhịn.
Suzy thì đúng là một dạng rối loạn tâm lý tuổi dậy thì, nhìn
đâu cũng thấy chướng, nghĩ ai cũng chống đối mình, thừa vật chất, cần được quan
tâm một cách khéo léo (vì tính khí hung hăng nhưng lại ghét người ta nghĩ mình
là một đứa có vấn đề) và hơi ích kỷ.
Tình cảm của Sam và Suzy cũng rất dễ thương, dù là hai đứa bắt
chước người lớn làm đủ trò nhưng vẫn lồ lộ sự ngây thơ của con nít: bật nhạc
nhảy nhót trên bãi biển nhưng nhảy xàm nhảy xí, không theo điệu nào, tập hôn
kiểu Pháp nhưng đang hôn thì phun cái phèo vì miệng có cát, đang ngồi tâm sự nghiêm
chỉnh thì lại nhắc “có thể tớ sẽ đái dầm đấy, ý tớ là lát nữa” :))
Ngoài nội dung dễ thương và hài hước ra thì Moonrise Kingdom
xứng đáng được 10/10 điểm đẹp, màu sắc, trang phục, phụ kiện, cách trang trí,
góc máy quay… tất cả đều đẹp tới từng giây, lại còn mang phong cách vintage,
chụp lại bất cứ hình ảnh nào từ phim cũng có thể làm thành postcard.
Nhìn Sam thấy cưng quá, muốn bắt về nuôi ghê.
Tạo hình của Sam và Suzy đặc trưng và khó
quên, hễ nhắc tới Sam là nghĩ tới một thằng nhỏ mặc đồ hướng đạo, đeo kính cận;
còn Suzy là con nhỏ mặc váy hồng cổ Peter Pan, trên cổ treo tòn ten một cái ống
nhòm.
Áo khoác hồng Suzy mặc lúc hai đứa làm đám cưới cũng đẹp lắm.
Trên mạng dân tình đua nhau cosplay Sam và Suzy :))
2 bé thấy cưng quá :x
Cái váy hồng này giống trong phim ghê, đẹp dễ sợ :x
Vài chuyện linh tinh:
Kara Hayward vai Suzy giống Emma Watson.
Bruce Willis vai cảnh sát trưởng của đảo, mà sao cứ như phá
không khí phim, tại nhìn mặt ổng là nhớ ổng đóng phim hành động ầm ầm rần rần,
giờ vô phim đẹp thơ mộng, vintage như vầy nhìn không quen mắt gì hết.
Tilda Swinton vai nhân viên xã hội đòi sốc điện Sam thì quá
hợp rồi, chuyên gia vào vai ác với con nít mà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét