Là phim kinh dị Nhật gồm 5 câu chuyện ngắn riêng biệt.
Kazari và Yoko
Kazari và Yoko là hai chị em sinh đôi sống cùng mẹ, tuy
ngoại hình giống hệt nhau nhưng chỉ có một người được mẹ cưng chiều và coi như
thiên thần, còn một người bị đối xử không khác gì rác rưởi trong nhà. Một ngày
kia, “thiên thần” đồng ý đổi chỗ với “rác rưởi” để tránh cơn thịnh nộ chắc chắn
là rất khủng khiếp của người mẹ, nhưng mọi chuyện lúc nào cũng không suôn sẻ
như đã dự tính.
Seven Rooms
Hai chị em tỉnh dậy và phát hiện họ bị nhốt trong một căn
phòng trống có cửa bằng thép khóa kín, không có gì ngoài một bóng đèn tròn, một
đường nước thải nhỏ chảy ngang qua phòng, hai dĩa tròn đựng lát bánh mì và nước
uống hàng ngày được đẩy vào ngay ngắn sát cửa. Nhờ em trai còn nhỏ có thể luồn
qua lỗ thoát nước, họ phát hiện ra vẫn còn vài căn phòng giống hệt như vậy sát
phòng họ, mỗi phòng đều nhốt một cô gái, được thay đổi thường xuyên vì thời hạn
sống của từng người trong từng phòng đều đã được định sẵn.
SO-far
Một cậu bé có cuộc sống bình yên cùng cha mẹ. Vào một buổi
tối, bỗng nhiên cha mẹ cậu không còn nhìn thấy nhau, cậu vẫn sống bình thường
với hai người nhưng người này đã trở thành vô hình với người kia và ngược lại.
Cả hai người đều giải thích với cậu bé là đã có một vụ tai nạn xảy ra, nhưng ai
cũng nói là người kia đã chết, chỉ có mình còn sống sót.
Hidamari no Shi
Phim hoạt hình ngắn về cô gái người máy được một người đàn
ông tạo ra. Hai người sống cùng nhau trong một thế giới hoang vắng và thanh
bình. Cô gái người máy học hỏi và nhận ra nhiều điều từ sinh hoạt hàng ngày, sự
đẹp đẽ của cuộc sống tới cái chết và thân thế thật sự của người đàn ông.
ZOO
Một người đàn ông có sở thích chụp hình bạn gái của mình
bằng máy chụp ảnh lấy liền, trong khi cô gái thì rất ghét bị chụp hình. Trong lúc tức giận, anh ta đã giết cô gái, và lại tiếp tục chụp hình xác cô hàng ngày. Mỗi ngày một tấm ảnh, từ lúc xác còn nguyên cho tới lúc thối rữa dần đi.
ZOO là một phim kinh dị không có cảnh chém giết đập vào mắt
người xem, không có ma nữ áo trắng tóc dài vờn qua vờn lại, cũng không nhiều
máu me nhưng lúc xem vẫn có cảm giác hoang mang, hồi hộp và rùng rợn.
Mới xem “Kazari và Yoko” một đoạn đã đoán được một phần
kết thúc, nhưng nó vẫn là một phim hay, nhân vật người mẹ là điểm gây sợ trong
phim, tuy trong hai đứa con sinh đôi bà ta cưng chiều một đứa, ghét bỏ một đứa
nhưng có vẻ bà ta không thật sự yêu thương đứa nào hết, chỉ là với một đứa bà
ta dùng để thể hiện hình ảnh người mẹ mẫu mực, còn đứa kia để bà ta dùng để giải
tỏa hết mọi bức xúc trong cuộc sống.
“Seven Rooms” là phim ngắn hay nhất trong ZOO. Nội dung phim
chỉ diễn ra trong các căn phòng giống hệt nhau, cảnh phim cũng chỉ có hai chị
em, đường thoát nước, vài cô gái bị nhốt trong các phòng khác, vậy mà có cảm
giác bị dồn ép, hồi hộp căng thẳng dễ sợ, nhất là những lúc hai chị em chăm chú
nhìn xuống đường thoát nước, chờ xem dấu hiệu thông báo “đã có người bị giết”.
Tên giết người chắc là thích thú khi nhìn ngắm quá trình chờ chết của từng cô
gái, mỗi người đều có phản ứng khác nhau, người thì lo lắng sợ hãi, người thì như
phát điên phát dại, nhưng có người lại vui vẻ chăm chút móng tay… Kết thúc phim
không phải là bi kịch nhưng buồn quá, nhìn cảnh thằng bé sờ lên thanh sắt chặn
cửa, muốn mở nhưng không thể mở mà thương đứt ruột. Một phim ngắn mà hoàn
chỉnh.
Xem “SO-far” xong chỉ có suy nghĩ là “người lớn mà làm
chuyện xàm” và thấy tội nghiệp thằng nhỏ. Nhìn ông bố và bà mẹ thấy quái đản
thiệt, ai cũng ra sức nhồi nhét vào đầu thằng nhỏ suy nghĩ “Ba (mẹ) chết rồi, ba
(mẹ) mà con nhìn thấy là ma đó” nhưng cả hai người đều vô hồn phát sợ. Cảnh
phim lúc ông bố rủ thằng con ra ngoài ăn, nó quay lại nhìn thấy mẹ mình đang
ngồi đọc báo nên hỏi “Còn mẹ thì sao ạ?” nhưng ông bố chỉ nhăn mặt nhìn nó, kéo
nó ra cửa và gạt nút tắt đèn, bà mẹ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đọc báo như
tượng trong lúc đèn phụt tắt, cả phòng tối om làm mình thấy lành lạnh. Lúc đó
vẫn chưa biết bà mẹ có phải là hồn ma hay không, nhưng cách cư xử của ông bố và
tư thế cứng ngắc kì lạ của bà mẹ làm người ta có cảm giác bà ta chính là một hồn ma.
:-S
“Hidamari no Shi” không có gì để sợ, nhẹ nhàng, thanh bình
và yên ả đúng như tên phim “Poem Of The Gathering Sunlight”. Đồ họa còn cứng,
chưa mượt, giống bản nháp nhưng tạo hình của anh vai chính đúng kiểu mình thích
(trừ cái đầu chải 5-5).
Phim cuối cùng “ZOO” u ám, khó hiểu, cả cái màu phim cũng
kì, xanh tái và đầy hột như tivi đời cũ. Nó không giống một bộ phim, không đầu
không đuôi, xem hết vẫn khó hiểu, chỉ thấy 2 nhân vật chính nói năng và hành
động kì quặc, đặc biệt là người phụ nữ, chỉ cần thấy cô ta mặc áo đỏ, đi lang
thang trong sở thú bỏ hoang lúc trời đang sụp tối là đã có cảm giác ghê ghê. Những
tấm hình chụp lấy liền của người đàn ông nữa, thiệt bệnh hoạn. Trước giờ mình vẫn
thấy máy chụp hình lấy liền đẹp, tấm hình chụp ra nhỏ nhỏ, có đường viền trắng cũng
đẹp, nhưng màu của tấm hình cứ ma quái làm sao đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét